Top 10 game có thưởng khi tải về - game bài đổi thưởng trực tuyến

Dị nhân “kê y”

06:45 | 25/05/2014

2,290 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
Ở xã Thanh Cao, huyện Thanh Oai, Hà Nội, anh Nguyễn Văn Chuyên dù bị mù nhưng lại là triệu phú. Đến giờ, cũng chẳng hiểu cơ duyên nào đưa anh đến với nghề nuôi gà và gây dựng nên một trang trại gà lớn nhất nhì huyện với hàng vạn con. Có lẽ nhờ “công năng đặc dị”: Ngửi phân gà đoán bệnh chính xác, biến anh thành một “kê y” độc nhất, thoát qua bao phen sạt nghiệp. Có lẽ, lớp hậu sinh về sau có ý định kinh doanh trang trại gà nên đến anh Chuyên học trước lớp… ngửi phân (!).

Năng lượng Mới số 323

Ngủ với gà

Anh Nguyễn Văn Chuyên người gầy yếu, nhỏ thó như cái kẹo mút. Tôi đứng từ cổng trại gà của anh đằng hắng đánh tiếng. Anh Chuyên nghe tiếng người lạ, lọ mọ từ chuồng gà chui ra. Áo cổ lọ màu cháo lòng, quần ga cũ bết đất, tóc trên đầu khô đét dựng ngược và người anh bốc ra một thứ mùi… kinh dị. Mùi ấy là mùi người, mùi gà, mùi cám, mùi ủ mục… nói chung là nếu đứng gần chịu không nổi. Anh Chuyên như hiểu được tình trạng của mình, phân trần: “Ngồi uống nước, đợi tớ một lát, tớ tắm ù cái. Đêm qua ngủ quên trong chuồng gà”. Nói rồi anh cởi phăng quần áo, nhảy ùm xuống sông. Tôi tròn mắt kinh ngạc trước kiểu hoang dã người rừng ấy.

Dị nhân mù Nguyễn Văn Chuyên

Nếu nói về tình yêu, sự đam mê thì có lẽ chuyện anh Chuyên mù yêu gà mới là tình yêu thực sự. Anh Chuyên yêu gà thật lòng, yêu đến nhiệt thành đến cực đoan. Những lúc rỗi rãi, ngoài việc đong thóc cho gà ăn, tắm táp, dọn dẹp chuồng trại cho chúng thì anh lại chui vào ngồi chồm hổm trong chuồng gà. Anh ngồi nghe tiếng chúng kêu, chúng đánh nhau và thi thoảng nghe tiếng chúng đạp mái. Khi ấy, mục đích của anh muốn biết xem sức khỏe đàn gà của mình, xem chúng có bệnh gì không mà chữa. Có khi anh cứ ngồi im bất động như thế, lũ gà tưởng anh là khúc gỗ, bay lên đầu lên vai anh mà đứng rồi ị bậy be bét cả vào người anh. Như đêm qua ấy, anh Chuyên ngồi thế rồi ngủ quên ngay trong chuồng gà. Ăn gà, ngủ gà, sống chết với gà - đó là lẽ sống của anh.

Có chuyện này là người làng kể chứ chả phải anh Chuyên kể. Nó cũng liên quan đến chuyện gà qué của anh. Chuyện rằng, hồi trẻ, anh từng được coi là kỳ tài trong việc tuyển chọn, nuôi dưỡng, rèn luyện gà chọi. Anh từng mò mẫm về Hải Dương, Hưng Yên và tìm lên cả miền ngược để tuyển chọn giống gà. Mê nuôi gà chọi và anh mê luôn cả chọi gà, nghĩa là ham cả chọi đỏ đen. Một lần thách đấu trong dịp hội làng đầu xuân, anh Chuyên đã mê muội đem cả mấy mẫu ruộng của nhà mình ra thách đấu với một vua gà khác từ Hà Nội xuống. Và, trận ấy anh thua cay đắng, anh mất hết ruộng vườn và đập đầu xuống đất thề bỏ gà từ đấy. Thế mà, kỳ quặc thay, đời anh loay xoay rồi vẫn dính đến gà.

Lập nghiệp

Cũng chính vì cuộc thách đấu định mệnh đó mà chuyện tình duyên của anh Chuyên cũng lận đận không kém chuyện đời anh. Tôi gợi anh kể về chuyện ấy, anh gạt phắt đi, nói sẵng: “Chuyện ấy lâu rồi, nhắc lại làm chi cho buồn”.

Ông trời thường công bằng, lấy đi của người ta thứ này sẽ bù đắp thứ kia. Ông trời lấy của anh Chuyên đôi mắt, nhưng lại bù lại cho anh cái mũi tuyệt vời. Cái lý do anh bị mù rất đơn giản, hồi tóc anh còn để chỏm, một lần bị đau mắt đỏ, sáng ngủ dậy mắt dính lại, không mở được ra. Anh cứ để thế, vẫn ra ruộng, mò cua bắt ốc mà chẳng hề thuốc thang. Mắt anh tấy lên, nhiễm trùng, giác mạc bị tổn thương nặng rồi mờ dần và ít năm sau thì mù hẳn. Năm ấy, anh mới tròn 10 tuổi.

Mất đi đôi mắt, cuộc đời anh Chuyên tắt ngấm từ đó. Anh chỉ có thể quanh quẩn góc nhà, xó bếp mà chẳng thể đến trường học được. Anh kết bạn với mấy con chó và đàn gà quanh nhà. Và cái duyên với gà xuất phát từ đó. Anh hiểu rõ đặc tính sinh hoạt cũng như các loại bệnh mà gà thường hay gặp phải. Mắt không nhìn được thì anh ngửi mùi gà. Ngửi mùi lông không được thì anh ngửi phân gà, dãi gà mà đoán bệnh. Chính những điều tưởng chừng rất “mất vệ sinh” này đã giúp anh trở thành một ông “vua” gà chọi trứ danh một vùng.

Trang trại gà của anh Chuyên

Về sau, kinh nghiệm sẵn có nhiều năm trong việc nuôi giống gà chọi giúp anh dễ dàng theo dõi và chăm sóc các giống gà ta. Ban đầu, anh chỉ định nuôi một đàn gà nhỏ cho vui nhưng về sau, thấy chất lượng đàn gà của mình ngày càng ổn định, anh quyết định đầu tư, vay tiền họ hàng, lập hẳn một trang trại gà lớn.

Bây giờ thì, trang trại gà của anh nằm yên ắng, tách biệt hẳn so với khu dân cư. Anh Chuyên dù đã có đủ khả năng mua được cả ôtô nhưng phương tiện đi lại của anh vẫn chỉ là chiếc xe đạp cà tàng cũ rích. Thế nhưng, anh chỉ có thể đạp đi phăng phăng như người sáng mắt trong trang trại của mình thôi. Vừa gặp chúng tôi, như đoán được suy nghĩ, anh Chuyên cười lớn rồi bảo: “Không phải ngạc nhiên đâu, con đường này nó quen thuộc với mình cả mấy chục năm rồi, đoạn nào có ổ gà, ổ voi, hay những viên đá to nằm ở chỗ nào, mình thuộc nằm lòng”.

Gần 35 năm sống trong bóng tối, người đàn ông này nhiều lúc đã chấp nhận làm một phế nhân vô dụng. Đã có lần, anh định buông xuôi tất cả, sống dựa vào tình thương của xã hội, của gia đình. Thế nhưng, anh đã không đầu hàng số phận. Giờ đây, anh trở thành một ông chủ lớn của một trang trại gà với gần 10.000 con. Để đi đến được thành công như ngày hôm nay, không chỉ dựa vào kinh nghiệm sống, vào những kỹ thuật chăm sóc gà mà anh đã có được trong gần 15 năm gắn bó. Mà theo anh tâm sự, thì còn phải dựa vào khả năng đặc biệt khác, đó là biệt tài “ngửi” mùi gà bắt bệnh. Nhờ có biệt tài này, những con gà trong trang trại của anh, chỉ cần mới chớm bệnh là anh có thể phát hiện ngay, và xử lý kịp thời.

Những người nuôi gà có kinh nghiệm nhiều năm cũng phải khẳng định, việc chăm sóc đàn gà, đảm bảo sự thành công như thể việc đánh bạc với số phận. Đại loại là, những căn bệnh gà hay mắc phải thường rất khó phát hiện, rất khó chữa, nếu nhãng ý mà để chậm một chút là có thể đi tong cả đàn, sạt nghiệp như chơi. Nhất là trong khi các loại cúm, các loại dịch với giống gia cầm liên tục biến đổi ở những dạng mới.

“Tôi không biết đó có phải là biệt tài hay không, nhưng chuyện tôi có thể ngửi mùi phân gà để bắt bệnh cho chúng là có thật. Nhiều hôm khi đi làm vệ sinh chuồng trại, hay chăm sóc cho chúng, chỉ cần ngửi thấy mùi lạ từ phân của chúng bốc lên, là tôi biết con nào bị bệnh hay không bị bệnh. Mặc dù mắt tôi bị mù nhưng cũng may là tôi còn có cái mũi bù lại”, anh Chuyên nắc nỏm.

Dị nhân mù tâm sự, để xác định bệnh của gà bằng phương pháp ngửi mùi phân của chúng không hề đơn giản chút nào. Bởi theo thời tiết, mùi phân gà cũng có sự thay đổi nhất định. Với trời nắng, khô thoáng thì anh có thể ngửi được mùi và xác định bệnh cho gà chính xác hơn. Tuy nhiên, vào những ngày mưa ẩm, việc xác định sẽ khó khăn. Khi đó, phân gà sẽ có mùi ngai ngái hòa vào với không khí ẩm, khó xác định. Thế nhưng, do có kinh nghiệp lâu năm, cùng biệt tài của mình. Hầu hết bệnh đơn giản của gà anh đều có thể bắt được bệnh từ trước, qua những mùi ban đầu bốc lên từ phân của chúng. Anh bảo: “Gà chủ yếu thường mắc các bệnh như: Bệnh cầu trùng, thương hàn, tụ huyết trùng, bạch lỵ, dịch tả...với những bệnh này, khi dọn dẹp chuồng trại tôi chỉ cần ngửi thấy mùi tanh nồng, khăm khắm, và có mùi chua của phân. Cộng với việc xác định gà đi phân màu gì, có bị loãng, bị nhớt hay không thì tôi có thể đoán chính xác, còn gà nào bị bệnh và không bị bệnh, để kịp thời chữa trị”.

Anh Chuyên cũng cho biết thêm, có một số bệnh nguy hiểm của gà như bệnh Gum, H1N1, hay H5N1... thì khó phát hiện hơn. Lúc ấy, không chỉ dựa vào việc ngửi mùi của phân gà, mà anh còn phải dựa vào kinh nghiệm chăm sóc thực tế. Từ việc gà tự nhiên ăn ít, hoặc bỏ ăn, bị đi ngoài... cho đến các triệu chứng như sốt, người nóng và đặc biệt là đầu con gà bị nóng lên. Nếu có những biểu hiện như vậy, gà thường kêu rất to, và chạy tán loạn trong chuồng, hoặc thích “gây” chiến với những con gà khác. Với những loại bệnh này, thường thì gà bị chết hàng loạt. Để xác định rõ bệnh của gà, anh sẽ phải mổ và kiểm tra nội tạng của chúng. Xem gan có bị bở hay không, máu có bị đông không, từ đó lựa chọn vắc-xin phù hợp để phòng và điều trị.

Không chỉ có khả năng “ngửi” mùi bắt bệnh cho gà, mà anh Chuyên còn có biệt tài “siêu âm” đoán trứng cho gà đẻ. Khi có những đơn đặt hàng gấp, anh sẽ chọn gà và “siêu âm”, rồi nhốt chúng riêng một chỗ để chăm sóc đặc biệt, anh cho biết: “Chỉ cần bắt một con gà bất kỳ đang trong thời gian cho trứng, tôi có thể “siêu âm” và chẩn đoán nó sẽ đẻ vào ngày nào. Chỉ cần sờ vào bụng chúng, tôi có thể biết con nào sẽ đẻ trong ngày, hoặc vài ngày tới với tỉ lệ chính xác 99%. Tất cả những kỹ năng ấy tôi có được đều là do trời phú cả đấy”, anh nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Từ biệt tài “ngửi” mùi phân bắt bệnh cho gà, và việc “siêu âm”, dị nhân mù đã phát hiện để phòng và điều trị sớm cho gà trong trang trại của mình. Bởi vậy, lứa gà nào xuất chuồng anh cũng đều có lãi. Thế nhưng, không phải lúc nào biệt tài “ngửi” cũng giúp anh tránh được bệnh cho đàn gà của mình sớm. Mà đôi lần, cái mũi cũng đã khiến cho anh dở khóc, dở cười. “Khoảng 3-4 năm về trước, lần ấy tôi bị cảm cúm khiến cho việc “ngửi” mùi phân đoán bệnh không được chính xác. Vì thế, khi dịch cúm gà xâm nhập, tôi không kịp trở tay. Năm đó, tôi lỗ mất mấy trăm triệu”, dị nhân mù tâm sự.

Mất vợ vì gà

Hơn mười năm ăn, ngủ cùng với gà, anh Chuyên cảm thấy giờ nó như một phần tất yếu trong cuộc đời anh. Từ những ngày đầu lận đận làm thuê, rồi học “lỏm” các kỹ thuật chăn nuôi gà ở khắp mọi nơi, giờ đây, anh có thể tự hào với mọi người về trang trại gà, cùng khả năng “kê y” đặc biệt của mình. Không chỉ nắm chắc về kỹ thuật, mà biệt tài “ngửi” mùi phân bắt bệnh cho gà, còn khiến anh nổi tiếng không chỉ ở trong vùng, mà lan sang các vùng lân cận khác. Người tò mò nhiều, nhưng người khâm phục còn nhiều hơn. Tuy nhiên, phía sau câu chuyện thành công, cùng biệt tài có một không hai của anh Nguyễn Văn Chuyên, ít ai ngờ rằng, nó lại được xuất phát từ một câu chuyện tình buồn.

Đến giờ, dù đã có của ăn của để, tuổi tác cũng đã xế chiều nhưng anh Chuyên vẫn chưa một lần lấy vợ. Chuyện tình duyên của anh loanh quanh thế nào lại liên quan đến gà. Thuở thanh niên, tuy bị mù nhưng anh rất có duyên ăn nói, ứng biến rất nhanh. Anh thầm yêu một cô gái ở huyện kế bên. Hai người quen nhau trong sự tình cờ, thế rồi tình yêu nảy nở. Họ hiểu nhau, đồng cảm với nhau, những tưởng không thể xa rời. Nhưng, khi hai người chuẩn bị đi đến những quyết định cuối cùng để gắn bó cuộc đời, thì cũng là lúc anh Chuyên mất hết ruộng vườn trong trận chọi gà cá cược năm ấy.

Gia đình người yêu anh bảo: “Thằng ấy đã mù rồi lại còn có máu cờ bạc, lấy nó thì khổ” và ra sức ngăn cản. “Khi gặp phải phản ứng của gia đình cô ấy, tôi thấy mặc cảm vô cùng. Tôi suy sụp tinh thần, và nằm bẹp mất một tuần. Trong thời gian ấy, cô ấy vẫn thường đến gặp tôi. Nhưng rồi, cô ấy cứ thưa dần, rồi tình cảm cũng nhạt dần và cuối năm ấy, cô ấy lấy chồng”, giọng anh Chuyên buồn buồn.

Vì gà mà anh Chuyên sạt nghiệp và cũng từ gà mà anh quyết tâm gây dựng lại sự nghiệp. Sau lần thất tình ấy, anh Chuyên mất hai năm bỏ lên chùa đi tu. Anh Chuyên nhớ lại: “Thời gian đầu xa cô ấy tôi như điên dại. Nỗi đau tưởng như không thể vượt qua, may mắn lúc đó sự thanh tịnh nơi cửa phật đã giúp tôi lấy lại được cân bằng. Cũng chính nơi cửa phật đã tạo ra Nguyễn Văn Chuyên của ngày hôm nay, và biệt tài mà tôi đang nắm giữ, cũng được tìm thấy tại chốn thanh tịnh này”.

Cũng theo dị nhân mù chia sẻ, thời gian 2 năm ẩn mình nơi cửa phật, đã cho anh hiểu rằng, cuộc sống không chỉ có tình yêu thương, mà còn rất nhiều thứ quý giá khác. Đó là gia đình, là bạn bè, là tương lai phía trước. Đặc biệt, mỗi khi nghe tiếng chuông chùa, tiếng kinh cầu nguyện, anh Chuyên lại thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, những lúc ấy anh muốn mở rộng trái tim để đón nhận tất cả những gì tinh túy nhất của cuộc đời. Chia tay anh, khi những cơn gió lạnh ngoài cánh đồng bắt đầu thổi mạnh hơn, lo cho đàn gà, anh Chuyên lại khấp khểnh kéo rèm chắn gió lại. Anh lại bắt đầu công việc hằng ngày của mình: ngồi trong chuồng gà để nói chuyện với chúng. Nhìn anh cặm cụi với đam mê, tôi chợt nhận ra rằng: Cuộc sống dù thiệt thòi, nhưng chỉ cần đam mê và hết mình vì đam mê ấy thì cuộc sống sẽ thật ý nghĩa, thành công sẽ tự tìm đến.

Phóng sự của Vũ Minh Tiến