18 năm sau, còn ai nhớ đến Dương Tự Trọng?
Trong lời cuối cùng trước phiên tòa, Dương Tự Trọng đã không xin gì cho mình, chỉ xin cho các bị cáo khác và xin người đời khoan dung với anh trai.
Dương Tự Trọng.
Dương Tự Trọng ở tuổi 52, nếu gánh trọn bản án 18 năm, khi ra tù, ông đã là 70. Đấy là chưa kể 18 năm sống trong nỗi đớn đau, dằn vặt. Mất anh. Cha mẹ già đã như chuối chín cây, ra đi lúc nào chưa biết.
Người đại tá già Dương Khắc Thụ trí nhớ gần như đã lẫn, không biết được nhiều mọi thứ diễn ra xung quanh. Từ ngày gia đình xảy ra hoạn nạn, người thân trong nhà phải cất hết tivi, báo chí khỏi phòng ông và hạn chế cho ông tiếp xúc với người ngoài.
Nhớ con nên thi thoảng ông có hỏi “Lâu không thấy thằng Dũng, thằng Trọng về” thì người nhà lại phải nói dối “Hôm nọ các anh ấy vừa về, ông không nhớ à”. Vì trí nhớ của ông đã lẫn lộn nên cũng cứ tưởng thật, ậm ừ cho qua.
Chỉ có bà mẹ biết chuyện là âm thầm chịu đựng tất cả, cũng không dám khóc trước mặt ông, sợ ông biết chuyện.
Đại tá Dương Khắc Thụ như đã gần đất xa trời và có lẽ sẽ khó đợi được quãng thời gian Dương Tự Trọng chấp hành bản án. Có thể sẽ là cả người mẹ già đang từng ngày sống mà như đã chết.
Với những nỗi đau này, chắc gì một con người sống nặng về tình cảm như Dương Tự Trọng đã vượt qua!
Đã có lần trà dư tửu hậu, Dương Tự Trọng nói vui với cánh phóng viên chúng tôi: “Tính tôi có lẽ không hợp với nghề công an mà hợp với nghề văn chương, nghệ sỹ, báo chí hơn. Chắc là gần về hưu thì tôi sẽ xin chuyển sang làm báo thử với các anh em cho vui”
Lời nói đùa, ai ngờ, Dương Tự Trọng rời ra khỏi ngành công an thật. Mà là rời ra một cách đớn đau và rơi vào bi kịch.
Pháp luật đã đưa ra mức án có phần quá nghiêm khắc với Dương Tự Trọng. Song sắt nhà tù lạnh lẽo chắc không phân biệt được một người sống có nghĩa tình với gia đình, vì tình thân mà chấp nhận đánh mất tất cả như Dương Tự Trọng - với những kẻ vì miếng cơm manh áo mà cha con, anh em quay lưng lại với nhau.
Dương Tự Trọng rất thích chơi đàn ghi ta, đặc biệt thích ngồi “bật bông” các bài hát của Trịnh Công Sơn. Có lẽ, có vài câu hát trong bài “Cho một người nằm xuống” phù hợp với ông 18 năm sau: “Bạn bè rồi xa. Người tình rồi quên. Những dấu chân người cũng bụi mờ”.
18 năm sau, sẽ không còn ai chờ Dương Tự Trọng!
Hoàng Chiến Thắng