Cuộc chiến đấu với tướng cướp Bạch Hải Đường (Kỳ IX)
(PetroTimes) - Bạch Hải Đường từ từ đưa ray ra trước, và rất nhanh, tay phải hắn xỉa vào mắt anh bộ đội đang giơ khóa số 8, tay trái hắn chặt ngay vào cổ anh kế bên. Quay một vòng hắn đá trúng bụng anh nữa và rồi vùng chạy ra phía sau...
- Alô, “Mắt thần” báo cáo: “Sói trắng” vẫn trong ổ. Con “chim mồi” chưa ra.
Sơn bấm công tắc phát:
- “Thợ săn” nghe rõ. “Mắt thần” tiếp tục theo dõi. Sẽ có kế hoạch đưa “chim mồi” ra. Quay sang Năm Sang, Sơn nói:
- Bây giờ có thể đưa “phạm nhân” ra được rồi.
Năm Sang gật đầu. Sơn rời vị trí chỉ huy, anh ra ngoài nói với một trinh sát điều gì đó rồi quay lại vào nhà. Đồng hồ đã chỉ hai mươi mốt giờ. Lúc này, tất cả các chốt đã vây chặt ngôi nhà tên Sến. Còn Sơn, Kha, Quân và Trường Thanh chỉ chờ “phạm nhân” ra khỏi nhà là sẽ ập tới. Năm phút, rồi mười phút trôi qua. Máy bộ đàm lại vang lên tiếng nói của đồng chí chỉ huy nhóm quan sát:
- Alô, “Mắt thần” thông báo. Có một cô gái mặc váy màu hoàng yến đi xe Honda đang đến dừng ở cửa ổ sói.
- Alô, “Mắt thần” đây, con “chim mồi” ra khỏi ổ sói. Đi cùng cô gái.
Sơn nói đanh gọn:
- Mắt thần tiếp tục quan sát. “Thợ săn” đi bắt sói đây!
Các anh nhảy lên xe Zeép. Chiếc xe chồm lên, lao vọt đi. Từ Công an phường tới nhà tên Sến chỉ chưa đầy một cây số.
- “Mắt thần” chú ý, “Thợ săn” đang trên đường tới ổ sói!
- Alô! “Mắt thần” đây. Có ba tốp bộ đội súng ống đầy đủ đang tiến vào ổ sói.
Nghe nói vậy, Sơn giật mình – Sao lại có bộ đội xuất hiện vào lúc này? Không khéo lộ hết! Anh giục đồng chí lái xe:
- Nhanh lên cậu, nhưng đừng rú còi.
Ngay lúc đó, tiếng còi xe rú nhức óc. Từ phía sau, ba chiếc xe Zeép chở đầy bộ đội rú còi vượt qua, lao thẳng về phía nhà tên Sến
- Thôi chết, các bố bộ đội cũng đi bắt Bạch Hải Đường – Quân thốt lên
***
Tiệc rượu đã sang tuần thứ hai. Bạch Hải Đường không uống rượu mà chỉ nhấp từng ngụm bia nhỏ. Mâm của Đường có năm người – Đường, Sến, Tư Đen, Hiến và Hóa. Mặc dù Tư Đen đã mấy lần nài nỉ Đường cho nhậu say một bữa đã đời, nhưng Đường nghiêm khắc gạt đi. Bữa tiệc mừng con Sến đầy năm làm rất ít món nhưng ngon. Vài con rùa hấp muối, tô thịt gà trộn gỏi, chim bồ câu rô ti. Em gái Sến, một cô gái mập đến nỗi tưởng như đang có bầu sáu tháng cứ thõng thượt lượn quanh mâm cơm làm Đường ngứa mắt. Hắn định bảo Sến đuổi đi, nhưng e là bất lịch sự nên đành cố nhịn. Tư Đen và Hóa nói chuyện luôn mồm và tranh nhau kể về vụ cướp vàng ở biên giới, còn tên Hiến thì ham uống nước suối cho tiêu cơm; Hiến rất ít nói, nhưng đã ra lời câu nào là chắc câu đó. Bạch Hải Đường thích những thằng như vậy. Đang vui vẻ thì em Sến chạy vào cất giọng eo éo:
- Chú Hiến ra có cô nào cần gặp. Chà, bồ chú đẹp mê hồn và ăn chơi tàn bạo đó!
Hiến bỏ chén, lễ phép:
- Em xin phép anh Hai…
- Sao nó biết chú ở đây?- Đường nheo mắt hỏi:
- Dạ thưa, hồi chiều tụi em gặp nhau. Dạ, tối nay cô ả tính đưa em về cho ông bà già coi mặt.
Đường cười ha hả:
- Thôi, dẹp cái đám đàn bà đó đi cha nội. Đi chuyến nào, trả tiền chuyến đó là sòng phẳng, gọn ghẽ nhất. Chớ mê ba con mẹ đó là hư hết đời. Vậy chú tính bỏ anh em tui?
- Dạ, thưa, em xin đại ca cảm phiền.
Nói rồi Hiến thong thả đi ra. Qua chiếc tủ gương, anh ta còn đứng lại ngắm nghía rồi mới đi tiếp.
Lắng nghe tiếng máy Honda nổ xa dần, Đường hỏi Tư Đen:
- Việc ta giao cho chú tới đâu rồi?
Tư Đen ấp úng, mồ hôi nhỏ giọt:
- Thưa đại ca, mấy bữa nay đệ tử mải… mải…
- Mải cái con mẹ mày. Tao biểu là phải tìm cho ra tung tích thằng Hiến đó. Từ hồi nào tới giờ tao đâu có nghe tới cái băng mang tên ẽo ợt “Hận tình” đó. Cho đến giờ mày chưa biết nhà nó ở đâu, làm ăn thế nào? Nhỡ nó là người của công an thiệt thì sao!
- Dạ, đại ca cứ yên tâm. Em thấy nó oánh công an dữ đòn lắm.
Bạch Hải Đường chán nản lắc đầu:
- Cứ kiểu bất cẩn như các chú thì có ngày vô tù ráo trọi. Vừa nói hết câu, cánh cửa nhà bỗng bật mở. Một tốp bốn anh bộ đội ập vào. Súng AK chĩa thẳng vào mâm cơm.
- Giơ tay lên, Bạch Hải Đường, mày bị bắt!
Cả bọn sững người, hai tay giơ lên theo phản xạ, Sến vẫn còn ngậm miếng thịt chim trong mồm không nhả ra được. Cũng lúc đó, tiếng còi xe dữ dội, tiếng thắng xe miết cháy mặt đường. Lại một tốp bộ đội nữa ập vào. Chỉ huy là một sĩ quan đeo quân hàm đại úy.
- Từng thằng đi ra! Chống cự bắn bỏ ngay?
Bạch Hải Đường chậm chạp đứng dậy. Hắn giơ cao tay bước ra trước hai họng súng AK. Một anh bộ đội mở chiếc còng số 8.
- Thế nào, lần này coi mày còn thoát được nữa không? Đưa tay ra đây!
Bạch Hải Đường từ từ đưa ray ra trước, và rất nhanh, tay phải hắn xỉa vào mắt anh bộ đội đang giơ khóa số 8, tay trái hắn chặt ngay vào cổ anh kế bên. Quay một vòng hắn đá trúng bụng anh nữa và rồi vùng chạy ra phía sau. Không còn đường thoát. Đường đạp vỡ cửa kính rồi nhảy đại xuống dưới mé kênh. Hắn co giò lao vọt lên lộ. Có tiếng người đuổi theo hò hét:
- Bắt lấy nó! Bắt lấy nó.
Lúc này Đường mới thấy để khẩu súng ở nhà Tư Đen là một sai lầm không thể sửa chữa được. Bây giờ chỉ còn trông mong vào mỗi đôi chân. May ra thì thoát. Bộ đội bắt đầu bắn. Đạn AK cầy tóe lửa mặt đường. Mặc, hắn vẫn chạy. Chỉ ít bước nữa thôi, ra đến cánh đồng, có mà trời tìm nổi hắn. Đường chạy chữ chi để tránh đạn. Bỗng hắn thấy đùi mát lạnh tê dại đi. Bị thương rồi – Đường thầm nghĩ, nhưng vẫn nghiến răng cố chạy. Nhưng chỉ được một đoạn ngắn, hắn thấy đuối dần. Từ phía trước, ánh đèn pin quét loang loáng rồi hai anh bộ đội đứng đón sẵn xông tới.
- Giơ tay lên, rục rịch tao bắn!
Thoáng nhìn thấy một cành cây so đũa lên đỉnh đầu, Bạch Hải Đường đu lên, phóng hai chân ra đạp mạnh vào mặt hai anh bộ đội. Cũng lúc đó, tốp bộ đội phía sau đuổi tới. Người đầu tiên lao vào Đường. Rất bình tĩnh Đường dùng chân bị thương làm trụ chân phải tung lên đá ngang trúng tay cầm súng của anh ta. Khẩu AK rơi xuống đất, Đường vồ lấy chĩa súng vào tốp bộ đội. Hắn bóp cò. Làn đạn AK bắn gần đi căng và sắc như dao chém làm số bộ đội lăn nhào xuống hai mé đường. Nhưng mới bắn được chục viên, búa kim hỏa đã gõ một tiếng khô khốc, hắn ném khẩu súng xuống rồi tiếp tục chạy. Được một đoạn, hắn thấy cả người lăn xuống một cái hố sâu, dưới đó lõng bõng bùn nước. Đường thấy bao nhiêu sức lực như bị rút hết. Hắn cố ngoi đầu dậy, nhưng cái đầu nặng như một tảng đá. Đường chỉ còn đủ tỉnh táo là đừng úp mặt xuống bùn. Hắn cố lết rồi chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào vách hố ngất đi.
***
Đồng chí đại úy, Phó Chỉ huy quân sự thị xã, cười tươi như hoa nói lại với Năm Sang và Phạm Thanh Sơn:
- Tụi tôi đâu dám có ý định hớt tay trên anh Năm thằng cướp đó. Chẳng qua là thế này, nói để anh Năm và các đồng chí rành, kẻo anh em mình hiểu sai nhau thì rầu quá. Lúc bảy giờ, tôi, cậu Tài ở Đại đội 7 đi tới nhà thằng Sến mua một cây Capspitan về cho trung đội liên hoan. Thằng Sến là chuyên đi buôn thuốc lá từ Châu Đốc về. Vì đã mua của Sến nhiều lần, khi cậu Tài tới, Sến cho vô nhà. Liếc nhìn vô gian trong, Tài thấy có một người mặc bộ đồ ký giả ngồi uống cà phê trông quen quen. Trong khi thằng Sến đi lấy thuốc thì Tài nhìn kỹ và nhớ ra đó là kẻ mà các cậu ấy đã bắt cách đây một tháng và lần đó nó trốn thoát. Tài về báo cáo với đại đội. Đồng chí đại đội trưởng vội qua xin ý kiến ngay. Lẽ ra phải đến báo anh Năm, vì nghề bắt cướp, các anh rành hơn; nhưng sợ nó trốn mất thì uổng, báo cáo qua lại, rồi xin ý kiến vòng vo mất thời giờ lắm. Tính cứ làm đại đi, bắt được thì hay, bằng không thì cho nó tiêu. Chớ nghe đám thằng cha Bạch Hải Đường này dữ dằn lắm.
Sang cười ha hả:
- Nè, tôi qua bên tỉnh đội xin ông về bên này làm hình sự nghe. Coi bộ ông có tướng bắt cướp đó.
- Trời, anh Năm đùa. Tôi đã nói là cái nghề bắt cướp, cái chuyện lần mò tìm ba cái thằng phạm tội, tụi này đâu có rành. Chả lẽ đem xe tăng, đại bác đi bắt cướp.
- Giỡn chơi vậy thôi. Chớ bắt được Bạch Hải Đường và mấy thằng đệ tử của nó, công ông to lắm đấy. Giờ ông có rỗi không?
- Có chuyện chi vậy anh Năm?
- Tôi đưa cho xem hồ sơ của thằng cướp hôm qua ông bắt được, rồi liệu mà khen thưởng cho anh em.
Đồng chí lưu trữ hồ sơ đưa cho anh đại úy một cặp giấy dày. Vừa xem anh ta vừa lắc đầu kêu lên:
- Chu cha, thằng cướp này táo bạo quá anh Năm!
- Trời, sao mà hắn ác vậy? Nè, bữa nào tử hình hắn, các anh nhớ kêu tôi nghe. Thì ra hắn giết cả công an lại bắn cả bộ đội…
Mặc dù, rất mừng là đã tóm được Bạch Hải Đường và Tư Đen cùng tên Hóa, toàn là đám yêu quái. Nhưng Phạm Thanh Sơn và anh em trong phòng vẫn hơi buồn. Cái buồn của những anh chàng mới hai chục tuổi. Thế là bao công lao bày binh, bố trận, rồi bao đêm vắt óc suy nghĩ tìm ra chỗ ẩn náu của Đường đã thành công cốc, công cò. Bữa đó chỉ cần chậm năm phút nữa thôi các anh đã tóm được hắn! Dù vậy, công lao của các anh cũng được đánh giá. Giám đốc Công an tỉnh đã nghề nghị Bộ tặng cho phòng một bằng khen và tặng giấy khen cho Sơn, Kha, Quân, Minh và Thanh…
IV
Nằm trong trại giam, Bạch Hải Đường vẫn không hề có biểu hiện chán nản. Suốt ngày hắn nghêu ngao hát. Thôi thì từ các bài “tân cổ giao duyên” thời xưa như “Hạng Võ biệt Ngu Cơ” đến các bài nhạc vàng nghe mềm oặt như tàu khoai môn héo. Hắn hát luôn miệng và hầu như chỉ trừ lúc ngủ, lúc ăn, lúc tập Yoga để chữa vết thương.
Sáng sớm, khi kẻng báo thức thì Bạch Hải Đường cũng dậy. Hắn tập thể dục cho đỡ bị teo cơ vì không đi lại. Hắn đứng lên ngồi xuống hai trăm lần, tiếp đó hắn xoa bóp rồi ngồi luyện Yoga. Không chút giấu giếm, Bạch Hải Đường nói với đồng chí giám thị, giọng vô tư đến mức:
- Ngày xưa con trốn trại của cảnh sát ngụy cũng bằng tập Yoga. Con giả vờ sắp chết, chúng đưa đi viện, thế là…vù.
- Vậy giờ anh còn tính trốn trại nữa không?
- Dạ thưa chú – Bạch Hải Đường không chịu gọi các đồng chí giám thị là “cán bộ” như các phạm nhân khác, vì nghe không tình cảm – Chẳng ai thích tù cả. Trước sau thế nào con cũng trốn. Chú phải canh chừng cho kỹ, kẻo đến lúc con ra được thì lại uổng công đi kiếm đó.
Đồng chí giám thị cười nhạt:
- Mày mà trốn được, tao xin ngồi thay chỗ.
Anh nói vậy vì anh thấy tường nhà giam xây bằng đá dày nửa mét, cao 5 mét, cửa ra vào là hai lớp, lớp trong là cửa chấn song phi 20, lớp ngoài là cửa thép. Mỗi cửa đều có hai khóa loại đặc biệt – Nghĩa là phải có hai chìa mở cùng một lúc. Khóa này người Mỹ còn nhằm loại trừ được việc các nhân viên thông đồng với phạm nhân mở cửa cho chúng trốn.
Khác với những phạm nhân khác khi mới vào trại thường tỏ ra buồn phiền hoặc có loại liều lĩnh bất cần. Bạch Hải Đường lại rất ngoan ngoãn. Hắn không hề chối cãi hoặc giấu giếm bất cứ vụ việc gì mà công an hỏi. Thậm chí hắn còn tự đính chính cho những cán bộ điều tra xét hỏi hiểu sai hoặc không đúng sự việc. Một bữa, Phạm Thanh Sơn cùng Võ Thái Quân vô trại để tìm hiểu thêm một số vụ án còn tồn đọng. Buổi hỏi cung diễn ra hết ức êm đẹp. Bằng giọng nói lễ phép, và luôn tỏ ra thành khẩn cộng với trí nhớ khá tốt của một tên cướp, Bạch Hải Đường đã giúp hai anh làm sáng tỏ nhiều vụ án bị đọng lại từ trước. Trước lúc ra về, Sơn hỏi Đường:
- Anh có biết tội của anh sẽ bị xử lý thế nào không?
- Thưa anh, chăc chắn em bị án “dựa cột”.
- Anh nghĩ sao khi lãnh án tử hình?
Đường cười khiêu khích:
- Em chết là đáng rồi, còn oan ức chi nữa. Nhưng các anh không bắn em ngay, em trốn mất đấy!
- Nếu anh có trốn, chúng tôi sẽ lại bắt được.
- Vâng, bị bắt, bị bắn, bị tù… đó là kết cục của một kẻ làm nghề cướp. Nhưng em sợ các anh bắt được em lần nữa thì muộn rồi. Anh cho em xin điếu thuốc lá.
- Ủa, họ kêu anh không nghiện thuốc – Sơn rút một điếu thuốc Sài Gòn rồi châm lửa cho hắn – Đường rít một hơi dài thỏa mãn:
- Khi vào tù, người ta sẽ nghiện tất cả. Thưa hai anh, má em có biết em bị bắt chưa ạ?
- Bả biết rồi.
- Tội nghiệp bả. Có con trai mà chả được nhờ. Con dâu thì bất hiếu. Dạ, hai đứa nhỏ có mạnh không ạ?
- Chúng vẫn khỏe và đi học đều, kỳ vừa rồi chúng được xếp loại giỏi.
- Các anh làm ơn nói với vợ em gởi cho em cây thuốc lá.
- Chớ không phải gởi bánh mỳ do Tư Đen làm hả – Sơn nói, Đường trố mắt nhìn rồi cười buồn bã:
- À, thì ra các anh đã biết cả.
- Tôi nhắc lại, anh đừng có mơ tưởng đến chuyện trốn trại. Vả lại, nếu anh trốn, chúng tôi cũng sẽ tìm ra được.
***
Một tuần sau, theo nguyện vọng của Bạch Hải Đường, hắn được gặp vợ và con. Vợ Đường đem vào trại cho hắn một cây Capstan, hai ký thịt heo rang khô và một bịch lớn đường sữa.
Đã biết chuyện giấu lưỡi cưa vào bánh mỳ lần trước nên lần này tự tay đồng chí Phó giám thị trại kiểm tra các thứ đưa vào, nhưng không phát hiện được gì. Hắn được gặp vợ con trong 30 phút. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Đường vui vẻ trò chuyện và bình thản căn dặn hai đứa con phải ngoan và nghe lời má. Kết thúc buổi gặp hắn nói to vừa đủ cho cán bộ trại nghe thấy:
- Các con ngoan nhé, mấy bữa nữa cha về sẽ mua quà cho các con.
Ôm gói đồ trở về phòng giam, hắn lần mở tung từng điếu thuốc, bóp kỹ từng miếng thịt heo khô, những thứ mà hắn cần thì không có.
Lần đầu tiên từ ngày lao vào con đường đi ăn cướp Bạch Hải Đường thấy thất vọng. Hắn nằm gục xuống sàn khóc rống lên. Nước mắt chảy giàn giụa, bộ mặt đen sạm. Hắn khóc chán rồi nghiến răng chửi rủa vợ hắn, trong lúc những tên đệ tử đã phản bội hắn, bỏ mặc hắn trong lúc nguy nan. Hắn nằm sóng sượt, bỏ cả cơm trưa và cứ ngửa mặt nhìn những con thạch sùng đang bò tới bò lui rình bắt muỗi. À, thì ra đời hắn cũng như con thạch sùng kia, quanh năm suốt tháng đi rình mò, vồ chộp… Nhưng dù có no mồi đến mấy cũng chỉ quanh quẩn trong cái ô chữ nhật cao hun hút này.
Càng nghĩ Bạch Hải Đường càng thấy buồn bã. Có lúc hắn vùng đứng dậy, lồng lộn đi lại trong phòng. Hắn muốn đập cửa để cho cảnh sát vào, hắn sẽ đánh cảnh sát sẽ giật súng và làm loạn cho tới khi có viên đạn nào kết thúc cuộc đời hắn. Cũng có lúc hán nghĩ tới tự sát. Nhưng tự sát là hèn. Hắn đã giết cả chục mạng người rồi thì cũng phải có gan nhận viên đạn chớ. Ờ, không hiểu trước lúc chết thì người ta nghĩ gì nhỉ. Chắc kẻ có tiền thì mơ ước được sống mãi mà hưởng lạc, kẻ có chức quyền thì mơ sống để mà hưởng vinh hoa phú quý. Vậy còn những thằng như Sổ “chuột” mà hắn đã bóp chết thì nghĩ gì khi hai bàn tay thép thít vào cổ – Chắc hắn tiếc là không giết mình sớm hơn.
Nhớ lại những người hắn đã giết, Bạch Hải Đường chỉ thấy có một kẻ mà lẽ ra hắn không nên giết, đó là thằng Trúc, đệ tử của hắn. Trúc bị cảnh sát ngụy bắt, qua hai trận đòn sơ sơ, nó đã tham sống sợ chết mà nhận lời làm việc cho cảnh sát. Tụi cảnh sát ở Cần Thơ dùng Trúc để tìm ra Bạch Hải Đường. Chúng đã bố trí màn kịch Trúc đánh cảnh sát, nhảy từ xe Zeép xuống rất khéo. Rất ít khi Đường nghĩ đệ tử lại dám phải bội hắn, vì thế khi Trúc trốn về, Đường mừng lắm và hoàn toàn tin Trúc. Ai dè liên tiếp bảy ngày sau, tụi cảnh sát truy bắt Đường chạy không kịp thở, Đường đi tới đâu, có cảnh sát theo tới đó.
Lúc đầu, Đường không nghĩ là do Trúc mà cứ tưởng rằng bị lộ. Mãi đến khi Bé “sáu ngón” phát hiện ra Trúc lên gặp mật vụ, Đường mới cho đàn em tóm Trúc ngay lập tức rồi đem ra rừng cao su moi gan Trúc ra, cho vô túi nilon, đem gửi cho tên Trưởng Chi khu cảnh sát Cần Thơ, mặc cho Trúc van xin đến khản cổ.
(Xem tiếp kỳ sau)
N.N.P