Cho đi để còn mãi mãi
Bây giờ, ở đời chuyện gì người ta cũng “quy ra thóc”, cũng phải trao đi đổi lại “ông mất chân giò, bà thò chai rượu” mới thành, hiếm ai cho không ai cái gì. Thế nhưng thực tế trong cuộc sống, không hẳn vậy, có những người sẵn sàng hiến dâng cả bản thân mình cho đồng loại mà không cần bất kể điều kiện gì. Như chàng trai Trần Hữu Dương đã đăng ký hiến tạng vô điều kiện.
Có gì giúp nấy
Sinh ra và lớn lên ở mảnh đất nghèo khó Thọ Xuân, Thanh Hóa, Trần Hữu Dương, sinh năm 1990 chân chất, nhanh nhẹn, nhiệt tình của tuổi trẻ. Với ánh mắt ngời sáng, Dương thể hiện rõ sự cương nghị đã quyết gì là làm nấy và ngay cả việc hiến tạng của Dương cũng cho thấy rõ điều đó. Dương bảo, tuổi trẻ sống phải có nhiệt huyết, phải có đam mê và biết hy sinh vì người khác. Đam mê của Dương chính là tiếp sức, nâng bước cho người khác, dù cuộc sống của anh có thể cũng không dễ dàng hơn họ. Nhưng đối với Dương quan trọng là có đến đâu giúp đến đó, có gì giúp nấy chứ không phải cân đo đong đếm có bao nhiêu tiền của mới giúp. Lòng tốt giá trị ở sự chân thành, không phải ở “sức nặng” của tiền bạc.
Sáng ngày 13-7, sau khi kết thúc hành trình đi bộ xuyên Việt một ngày tại Cửa khẩu Hữu nghị ở Lạng Sơn, Dương đã đến ngay Trung tâm Điều phối Quốc gia về ghép bộ phận cơ thể người ở Bệnh viện Việt Đức để đăng ký hiến tạng. Tại đây anh đã được bác sĩ Nguyễn Hoàng Phúc, Phó giám đốc Trung tâm trao thẻ hiến tạng và cảm ơn sâu sắc về hành động đầy ý nghĩa và vô cùng nhân văn của mình. Bác sĩ Nguyễn Hoàng Phúc mong muốn sẽ có nhiều tấm gương như Dương hơn để có thể cứu sống nhiều bệnh nhân đang chờ tạng ghép. |
Cũng bởi suy nghĩ như vậy mà chỉ có trong tay chưa đến 5 triệu đồng tiết kiệm được từ việc làm bảo
dưỡng một hầm rượu ở Đồng Nai, Dương đi bộ xuyên Việt để kêu gọi gây quỹ ủng hộ đồng bào nghèo miền Trung và hiến tạng nhằm cứu sống những người cần ghép tạng. Chuyến đi bắt đầu từ 5 giờ sáng ngày 5-5-2016 tại cột mốc cực Nam của Tổ quốc - Cà Mau và kết thúc tại tại Cửa khẩu Hữu Nghị, Lạng Sơn lúc 12 giờ ngày 12-7-2016. Sau hơn 2 tháng đi bộ, qua 32 tỉnh thành, Dương đã quyên góp được khoảng 4 triệu đồng để gây quỹ. Số tiền không nhiều nhưng rất ý nghĩa ở chỗ Dương làm được một việc hữu ích cho đời đồng thời vượt qua chính bản thân mình trước sự gian nan, thử thách trong cuộc sống. Bởi chuyến đi của Dương là một hành trình đầy khó khăn khi ngay ngày đầu tiên xuất hành Dương đã bị cảm sốt, đau đầu rồi sau đó là những ngày liên tiếp khó khăn. Bởi 2 tháng đi bộ xuyên Việt của Dương là 2 tháng nóng nhất mùa hạ. Dương kể mỗi ngày trung bình đi bộ khoảng 50km và hành trình luôn bắt đầu từ 5 giờ cho đến 22 giờ thì kết thúc. Có nhiều hôm nắng quá Dương phải “ngủ ngày cày đêm”, đợi xế bóng mới khởi hành cho đến khi mặt trời chói lọi mới ngủ - nghỉ. Mà sự ngủ, nghỉ của Dương cũng vất vả chẳng kém bởi chỉ cần có chỗ mắc võng là nơi đó thành chốn ngả lưng của anh dù ngày hay đêm. Hôm nào nhờ được nhà dân, nhà chùa… thì giấc ngủ của anh ngon hơn. Bữa ăn của Dương cũng “tương xứng” y như số tiền hạn hẹp anh có. Tính cả tiền ăn, uống mỗi ngày anh chỉ tiêu 50-70 nghìn đồng. “Có thiếu, cũng không được phép “lạm” vào số tiền mà Dương huy động được”, Dương nói.
Bác sĩ Nguyễn Hoàng Phúc trao thẻ hiến tạng cho Trần Hữu Dương tại Trung tâm Điều phối Quốc gia về ghép bộ phận cơ thể người |
Tuy nhiên, những khó khăn mà Dương có thể hình dung trước được trên đây cũng chẳng bằng những khó khăn có thể ập đến bất kỳ lúc nào. Như chuyện gặp người xấu trên đường, Dương đã phải tìm cách để giải quyết một cách êm xuôi hay giữa đêm đen bao phủ có thể xắn ra được trên đoạn đường vắng dài 2-3km ven biển, Dương tự chấn an để rồi băng qua như đi giữa thiên thanh. Anh kể, sợ nhất là đận ốm giữa đường, còn nặng hơn cả ngày xuất phát, anh phải cố lết một cách đúng nghĩa vào nhà người quen cũng nằm trên cung đường từ Nam ra Bắc để tá túc nhờ ở đó mấy ngày, chờ khỏi ốm rồi đi tiếp. Anh tưởng lần đó hành trình phải kết thúc nhưng rất may sức khỏe phục hồi lại giúp anh tiếp tục thực hiện ý nguyện.
Tri ân cuộc đời
Để có thể đi bộ xuyên Việt kêu gọi mọi người ủng hộ đồng bào nghèo miền Trung và hiến tạng cứu người, động lực lớn nhất đối với Dương chính là sự giúp đỡ của thanh niên tình nguyện, những nhà hảo tâm đã giúp gia đình Dương khi anh còn nhỏ. Anh bảo, những quần áo, sách vở có được thời kỳ đó đều do từ thiện mà có. Chính vì vậy muốn tri ân cuộc đời, muốn tiếp tục những nghĩa cử cao đẹp như gia đình anh đã nhận được, anh muốn tận sức giúp cho những người cần giúp đỡ. Cũng như việc hiến tạng, đơn giản Dương chỉ nghĩ, nếu chết đi mà nội tạng của mình có thể cứu sống được đến gần chục người khác thì tại sao lại không làm, nhất là trong hoàn cảnh tạng đang khan hiếm như hiện nay! Dương tâm sự: “Khi quyết định thực hiện đi bộ xuyên Việt để vừa gây quỹ ủng hộ trẻ em nghèo, vừa để đăng ký hiến tạng, mình chưa hiểu nhiều về hiến tạng. Nhưng nhớ mãi đọc trên báo, có một câu như thế này: “Nếu không may bị chết đi, nguồn tạng hiến sẽ cứu được nhiều người bệnh suy tạng mỏi mòn chờ chết”, mình đã quyết luôn không nghĩ ngợi gì nữa”. Tuy nhiên, nói đến động cơ này cũng cần nói đến nguyên nhân sâu xa khác đã tác động mạnh mẽ đến Dương trong quyết định hiến tạng chính là tấm gương Nguyễn Trần An Khương, bạn cùng CLB Xuyên Việt của Dương, một người bị khuyết tật vẹo cột sống đã đạp xe xuyên Việt kêu gọi hiến tạng sau khi chứng kiến cái chết của người bạn thân bị suy thận mãn đã tử vong chỉ sau 2 tháng điều trị mà không có nguồn tạng ghép. Dương đã rất xúc động về điều này và theo Khương, Dương làm một việc vô cùng ý nghĩa và nhân văn.
Dương kể, khi tâm sự điều này với mẹ, mẹ Dương ngạc nhiên lắm còn hỏi “Hiến tạng là thế nào và để làm gì?”. Dương đã phải lấy ví dụ đơn giản giải thích cho mẹ hiểu như cậu em họ của Dương bị hỏng giác mạc một mắt do nước thép bắn vào, giờ muốn chữa khỏi chỉ cần người khác cho giác mạc để ghép là được. Vậy là mẹ Dương đồng tình với quyết định của con trai.
Không chỉ Dương mà cũng cần nói thêm, trong quá trình đi bộ xuyên Việt của Dương, do vận động và thông báo trên Facebook cá nhân, đã có không ít bạn trẻ đồng hành cùng với Dương rất nhiều đoạn đường để kêu gọi hiến tạng và ủng hộ đồng bào nghèo miền Trung. Có cả em bé 12 tuổi hay một bạn gái nhỏ nhắn nhưng vô cùng mạnh mẽ quê Bình Định đã ra bến xe chờ sẵn Dương ở đó rồi đồng hành cùng anh trên quãng đường vài chục kilômét. Dương bảo, nhờ những người bạn như vậy mà chặng đường gian khó của Dương như được tiếp sức trở nên dễ dàng, thuận lợi hơn và cũng làm anh tự tin, mạnh mẽ hơn trong hành động của mình.
Dương khẳng định, kết thúc hành trình đi bộ xuyên Việt không có nghĩa là việc kêu gọi hiến tạng hay ủng hộ đồng bào nghèo miền Trung cũng dừng lại ở đó mà việc làm ấy sẽ song song bên đời anh.
Trong xã hội có không ít những hình ảnh cậu ấm, cô chiêu “đốt” tuổi trẻ đầy ý nghĩa vào những thú vui vô bổ, sống đầy ích kỷ chỉ biết bản thân mình thì việc làm của chàng trai Trần Hữu Dương có thể nói vô cùng đáng quý, làm sáng hơn góc tối ít nhiều được mặc định cho thanh niên trong thời kỳ coi trọng vật chất hiện nay.
Trong xã hội có không ít những hình ảnh cậu ấm, cô chiêu “đốt” tuổi trẻ đầy ý nghĩa vào những thú vui vô bổ, sống đầy ích kỷ chỉ biết bản thân mình thì việc làm của chàng trai Trần Hữu Dương có thể nói vô cùng đáng quý, làm sáng hơn góc tối ít nhiều được mặc định cho thanh niên trong thời kỳ coi trọng vật chất hiện nay. |
Nguyễn Bách